

Tấm gương học đường

CHUYỆN VỀ MỘT TẤM GƯƠNG VƯỢT KHÓ
Ở thôn 2, xã Nga Thạch, huyện Nga Sơn, tỉnh Thanh Hoá ai cũng hết lời khen ngợi Trần Bình Dương - cậu học trò nghèo chăm ngoan học giỏi. Rất nhiều bố mẹ thường lấy Dương làm tấm gương để nhắc nhở con em mình noi theo. Hiện tại, Dương đang theo học lớp 10B trường THPT Nga Sơn.
Góc học tập của Dương
Qua nhiều con ngõ nhỏ, chúng tôi đến thăm nhà em, ngôi nhà lập bằng mái ngói, nhỏ xíu và mục nát nằm sâu trong con hẻm. Tình cờ, hôm chúng tôi tới lại đúng vào hôm bố của em là bác Trần Văn Phong vừa mới xuất viện về nhà. Mặc dù còn rất mệt nhưng khi đoàn chúng tôi đến thăm, bác đã rất xúc động, cố gượng dậy trò chuyện cùng chúng tôi. Bác nghẹn ngào như muốn khóc Thầy ạ, hoàn cảnh gia đình tôi khó khăn quá ... . Vừa nghe bác trò chuyện, tôi vừa quan sát về phía góc nhà, quả thực không thể thấy một đồ vật nào trong nhà có giá trị, bốn bức tường nhà mục nát không có cánh cửa để che mưa che nắng phải xếp gạch xỉ lên làm cửa, hai chiếc giường cũ nát không đủ chăn đắp khi đông về, Và nữa, góc học tập của Dương cùng cô em gái nhỏ đang học lớp 2 thật cám cảnh, chỉ có một chiếc bàn nhỏ xộc xệch và lấy giường làm ghế. Trong nghẹn ngào, bác tiếp tục kể: Do điều kiện thiếu thốn nên từ lúc mới sinh thì cháu Dương đã ốm yếu rồi. Nhà chẳng có việc gì khác ngoài vài sào ruộng. Khi cháu mới được vài tuổi thì tôi mắc chứng bệnh viêm khớp, hơn mời năm nay chữa trị không biết bao nhiêu tiền thuốc mà không khỏi. Mẹ cháu thì cũng bị bệnh thận nặng, cả nhà chỉ lo chạy tiền thuốc cũng chưa đủ nói gì đến việc lo cơm no áo ấm cho các cháu. Nói đến đây, nước mắt bác cứ trào ra. Từ sau thẳm lòng mình, bản thân tôi cũng thấy xót xa cho gia cảnh của cậu học trò nghèo này. Đã có lần Dương tâm sự cùng tôi. Đêm nào bố mẹ em cũng trằn trọc không ngủ được vì nghĩ mình ốm đau bệnh tật không có sức khỏe để làm lụng nuôi bọn em ăn học. Em thương bố mẹ lắm vì thế em không làm chuyện gì để bố mẹ phải buồn và chăm chỉ học tập để sau này trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho bố mẹ em và mọi người....
Câu chuyện của cậu học trò nhỏ này giúp tôi nhận ra ở em có một nghị lực lớn. Chắc chắn nghị lực ấy sẽ giúp em chiến thắng số phận và hoàn cảnh để thực hiện được ước mơ của mình. Trên bức tường xiêu vẹo mục nát kia, Dương vẫn lưu giữ tất cả những giấy khen mà em có được từ thời học tiểu học và trung học, như một nghi nhận cho sự cần cù chăm chỉ học tập của em. Trong học kỳ 1 của năm học này, em tiếp tục dẫn đầu lớp về các phong trào học tập và là một lớp trưởng năng động được thầy cô và bạn bè quý mến. Và khi chúng tôi đang thực hiện bài viết này cũng là lúc Dương tiếp tục đón nhận được tin vui, em đã đạt kết quả tốt trong kỳ thi chọn học sinh giỏi cấp trường, phần thưởng xứng đáng cho cậu học trò nghèo hiếu học. Khi trò chuyện cùng mẹ của Dương chúng tôi mới biết cậu học trò với thể trạng sức khỏe yếu đuối này đã giúp đỡ bố mẹ được rất nhiều công việc, từ thồ mạ ra đồng đến đi nhổ cỏ, rắc phân, băm rau nấu cám cho lợn, dọn dẹp nhà cửa, dóc quại,(Khi chúng tôi đến nhà thì Dương đang giúp mẹ dóc quại và như em kể thì một buổi dóc được 4 đến 5 quại cũng giúp thêm cho mẹ được năm đến sáu ngàn đồng. Số tiền tuy nhỏ nhưng thật ý nghĩa.). Với em, làm được việc gì đó giúp đỡ bố mẹ sau những giờ học tập luôn là một niềm vui vì em nghĩ mình đã chia sẻ được phần nào sự lam lũ nhọc nhằn của bố mẹ.
Mải trò chuyện mà trời cũng đã xế chiều, tạm biệt gia đình của cậu học trò nhỏ giàu nghị lực này mà tôi có một niềm tin rất lớn, niềm tin cho những gì tốt đẹp sẽ đến với em trên bước đường phía trước
Mong sao sức khoẻ, niềm vui và hạnh phúc sẽ đến bên gia đình em, mong sao cậu học trò nhỏ của chúng tôi sẽ thành công trong cuộc sống sau này!
Tin khác

